- Khổng Minh đã "tương kế tựu kế" lừa Thôi Lượng. Khương Duy cũng dùng đường lối ấy lừa lại Khổng Minh. Khổng Minh dùng Bùi Tự giả đánh lừa quân Thiên Thuỷ, thế mà Khương Duy biết được, nhưng đến lúc Khổng Minh dùng Khương Duy giả để lừa Thiên Thuỷ thì Khương Duy không biết vì không ngờ có người phá nổi kế của mình. Tuy Khương Duy đoán được kế song không lường nổi hành động xuất quỷ nhập thần của Khổng Minh. Khương Duy không khỏi thán phục Khổng Minh. Buông Hạ Hầu Mậu để thuyết phục Khương Duy, rồi lại nói: Khương Duy cho mang thư đến, đó là kế tầm thường. Ai đọc đến mưu kế của Khổng Minh sẽ phân vân và mê hồn vì sự biến đổi nhanh chóng của nó.
- Người ta thường nghĩ: đánh giặc là để giết kẻ đầu đảng mà quên rằng trước hết phải dẹp những phần tử a tòng. Nếu không có Giả Sung, Thành Tế thì cha con nhà Tư Mã không thể đắc thế mà tác oai tác quái. Không có Hoa Hâm, Vương Lãng thì cha con họ Tào không dễ ngang tàng. Cho nên chửi Tào Tháo mà không chửi Hoa Hâm thì chưa đủ làm cho Tào Phi, Tào Tuấn khiếp vía. Chửi Tào Tháo thì có bài học "Đai áo", chỉ có Tào Phi là được bỏ sót.
Nay Khổng Minh chửi Vương Lãng, cũng chính là để cảnh tỉnh thiên hạ vây.
- Xưa nay chiến thuật "cướp trại" tưởng được dùng nhiều trong phép dụng binh, nhưng thường thường ta thấy chỉ có những trận tấn công bất thường mà thắng, hoặc đoán được giặc cướp trại, nên bỏ trại trống rồi đánh quật lại. Nhưng chỉ có phép cướp trại của Khổng Minh là biến đổi luôn luôn. Khổng Minh không sợ địch biết được ý mình định cướp trại mà còn có ý chúng biết trước và dư biết địch cướp lại trại mình, nên lừa địch đánh giết lẫn nhau. Sau đó mới cho quân mình tiến đánh. Cách công đồn thật là kì diệu.