- Sau khi thông hiếu với Ngô, ta cứ tưởng Khổng Minh sẽ đánh Nguỵ ngay, song trái lại, ông vẫn để yên Trung Nguyên, lại đánh phương Nam, như thế nghĩa là gì? Ta vốn biết rằng Tào Phi muốn mượn quân Ngô để đánh Thục, nhưng Khổng Minh đã khôn khéo thu phục quân Ngô. Tào Phi mượn quân Man để đánh Thục trong lúc Thục chưa thu phục được quân Man. Thế nên Khổng Minh phải dốc toàn lực đánh quân Nam Man.
Ví như chưa đánh dẹp được quân Nam Man mà lo đánh Nguỵ thì Nam Man sẽ
thừa cơ sang quấy nhiễu Thục ngay. Khổng Minh thông hiếu với Ngô chẳng
phải ông lưu tâm đến mặt ĐÔng mà chính là mặt Bắc. Và việc đánh Mạnh Hoạch
ở phương Nam cũng không ngoài mục đích lo định phía Bắc.
- Bản đồ của Lã Khải thật ích lợi thay! Nhưng bản đồ ấy vẫn không ích lợi nhiều bằng lời nói của Mã Tốc, vì Lã Khải chỉ vẽ được đất, song không vẽ được lương tâm của con người. Chủ trương của Mã Tốc không phải chỉ chiếm đất không, mà phải thu phục được nhân tâm. Cho nên nhờ bản đồ ấy, Khổng Minh đã thấu rõ các căn cứ của địch, và nhờ lời nói của Mã Tốc, nên hình bóng của Khổng Minh không khi nào xoá mờ trong đầu óc của quân Nam Man.
- Chỉ dùng võ lực để chiếm đoạt đất đai, thành luỹ, mà chưa biết dùng tâm lí đánh vào lòng người thì "lục thao tam lược" quả còn thiếu sót vậy! Trong Hoàng Thạch tố thư cũng như trong mười ba thiên binh pháp của Tôn Tử cũng chưa kịp chép vậy. Chỉ có hai đoàn binh đánh Nam Sào, Mục Dã khi xưa là thực hiện đúng chủ trương này, và cũng vì thế mà Mã Tốc mới nói ra.
Nhưng không phải nhờ lời khuyên của Mã Tốc, Khổng Minh mới làm, mà Khổng
Minh đã ôm ấp chủ trương ấy từ lâu. Lời của Mã Tốc chỉ có tác dụng làm cho
Khổng Minh thêm cương quyết mà thôi.