- Vua Nguỵ là Tào Tháo đánh Ngô nên hai nước Ngô, Nguỵ hiềm khích nhau.
Tào Phi lại đánh Thục, đó là cơ hội cho Ngô, Thục hoà hợp liên minh để
chống Nguỵ.
Trong năm đạo quân địch, Khổng Minh chú ý nhất là đạo quân Đông Ngô. Vì
với bốn đạo quân kia ngăn chặn và đẩy lui dễ dàng. Còn như đạo quân ĐÔng
Ngô, Khổng Minh còn muốn dùng nữa. Ngăn chặn được Ngô thì Thục khỏi bị xâm
lăng và nếu dùng được thì sẽ giúp ích rất nhiều cho Thục đánh Nguỵ.
Ngô không xâm lăng Nguỵ, song Nguỵ cứ khiêu chiến với Ngô khiến cho Ngô
nổi nóng đánh Nguỵ. Để đánh Nguỵ, Ngô liên minh với Thục. Ngô dùng bao đạo
quân để đương đầu với Nguỵ. Thục hợp với Ngô để đánh Nguỵ, tức là dùng hai
đạo quân để "đáp" lại năm đạo quân của Nguỵ vừa qua. Bởi thế nên Khổng
Minh sai Đặng Chi đi sứ sang Ngô. mục đích là để đánh Nguỵ.
Tiên chúa đã thù ghét Ngô, thế mà Khổng Minh lại liên kết với Ngô, như
vậy hoá ra Khổng Minh đi trái với chủ trương của vua ư?
Hẳn rằng không phải thế. Khổng Minh giúp Ngô đế rồi diệt Ngô đó vì hiện
giờ nếu cùng một lúc đánh hai nước Ngô, Nguỵ thì đã dễ gì thắng; cho bằng
mượn sức Ngô để diệt Nguỵ xong, sẽ chiếm Ngô sau.
Tôn Quyền cố gắng giúp Thục thì tại sao khi sứ Ngô đến, Thục không đáp lễ?
Song Thục đáp lễ bằng miện lưỡi của Tần Bật. Khổng Minh quả thật đã khôn
khéo đối chọi với Ngô một đòn chí lí!
Có người cật vấn: "Tại sao Khổng Minh không tự mình bắt bẻ Đông Ngô mà
ngầm sai Tần Bật thế?" Xin thưa rằng: "Ông là rường cột vững chắc của quốc
gia, không còn là một vị quân sư thường như lúc đi du thuyết ở Đông Ngô".
Nếu Tào Phi ngồi giữ Nghiệp QUận, Ngô cũng đê Từ Thịnh giữ Kinh Châu, rồi
hai nước Ngô, Nguỵ cho Lục Tốn và Tư Mã ý chọi nhau ở vùng Giang, Hoài,
thì họ thật thoả thích xem hai viên đại tướng trổ tài "kì phùng địch thủ".
Nhưng tiếc thay!
Việc không xảy ra như vậy. và giả sử người đánh Nam từ là Tào Tháo thì
đâu đến nỗi thuyền rồng cháy như vậy! Và nếu như người trợ giúp từ Thịnh
là Khổng Minh thì Tào Phi còn đâu về được đến đô!