Một câu hỏi: "Vân Trường ở đâu?" bao hàm ý nghĩa như cả một bộ diệu kinh Kim Cương Bồ Tát. Lấy hai tiếng "ở đâu" mà suy ra thì không những riêng một Vân trường. Thử hỏi: Ngô ở đâu? Nguỵ ở đâu? Thục ở đâu? Thục ở đâu? Sự nghiệp chia ba nhân tài Tam Quốc ở đâu nhỉ?
Phàm những gì "có đấy" tức là không có, mà những gì "không có đấy" tức là
"thường có đấy". Vì biết mình ở đâu mà Quan Vân trường tồn tại mãi muôn
đời.
Các vị hoà thượng xưa thường cảm thần, các vị hoà thượng nay lại giỏi trị
quỷ. Xem như sư Phổ Tĩnh tu hành một mình ở trên núi Ngọc Tuyền, ấy mới
thật là tu tinh pháp sư, vì biết điểm giáo cho Quan Vân Trường qua cơn mê
tối. Ngày nay, thấy có người cạo đầu gõ mõ, mới tụng niệm học kinh đã bước
lên toà thuyết pháp, có người mới học xong mới học xong mấy câu kinh kệ đã
tự xưng là cứu khổ, rồi tụ tập môn đồ đầy chùa, đi qua làng, qua nước để
thiện nam tín nữ kéo ra đầy chợ khắp đường bố thí tiền, gạo.
- Anh linh Quan Vân trường bất diệt đã đành, chứ như con ngựa xích thố cũng còn trên đám mây, thì con ngựa cũng là ngựa anh hùng sao? Lại còn như khăn đỏ, áo xanh, với cây thanh long đao cũng còn đầy đủ như người sống, thì những vật dụng ấy cũng có hồn như người sao?
Thưa rằng: Điều đó có thật, không phải nghi ngờ gì. Đã là thần linh thì
chẳng những có những người anh linh theo phò, mà đến cả vật dụng cũng đều
hoá thành linh thiêng nữa. Quan Bình, Chu Thương, con ngựa xích thố, cây
thanh long, khăn đỏ, áo xanh đều theo vân Trường để thành bất hủ.
- Có người nghĩ rằng: Quan, Trương cũng anh hùng như nhau, sao Quan Công hiển thánh, còn Trương Phi lại không hiển thánh?
Xét rằng Trương Phi cũng có hiển thánh chứ. Tương truyền Trương Phi để họ
lại đời Đường, để tên lại đời Tống, Thanh Linh Trương Thư Dương với Nhạc
Vũ Mục (Nhạc Phi) còn hiển hách đến nay, đền miếu thâm nghiêm khắp nơi,
thì Trương Phi chẳng phải bất tử đó sao? Hơn nữa, ba người kết nghĩa vườn
đào, không phải ba người riêng rẽ mà chính ba người là một. Họ đã đồng
sinh, đồng tử thì vong hồn lúc sống cũng như lúc thác, làm sao chia lìa
được.
- Sau khi Quan Công được nhà sư Phổ Tĩnh chỉ giáo thì Quan Công đã trở thành "không", nghĩa là thể xác với tâm hồn trở về hư vô. Thế thì sao lại có việc truy hồn Lữ Mông, thét mắng Tôn Quyền với ông Quan Công ở chùa Trấn Quốc không phải con người có thể muốn làm mà được.
Tuy hồn kẻ đáng truy, thét mắng kẻ đáng mắng, báo mộng cho người đáng báo
thật cũng như chưa từng truy, chưa từng mắng, chưa từng báo tin vậy. Không
như thế thôi, mà đến như việc quan năm ải chém tướng cũng như chưa qua, và
chưa chém ai. Tháo nước dìm chết bảy đạo quân cũng như không dìm ai hết
vậy. Đó là trở về cái "không".