- Việc Tôn Quyền phá Tào là do Chu Du quyết định, nhưng cũng không phải do Chu Du quyết định mà chính là vì lời dặn dò của Tôn Sách lâm chung. Cho nên, có thể nói Chu Du phá Tào là do ý Tôn Sách kí thác lúc lâm chung. Không những thế, lời di chúc của Tôn Sách mà Tôn Quyền nhớ được là nhờ lời trăn trối của mẹ Tôn Quyền lúc sắp chết, và nhờ bà mẹ (mẹ thứ kiêm dì ruột) nhắc lại lời của chị.
Ngoài ra, sở dĩ Chu Du có đủ can đảm đánh Tào là nhờ ở lời khích lệ của
Khổng Minh, nhưng thực ra không có hai nàng Kiều thì Khổng Minh làm sao
khích Chu Du được. Cho nên, việc phá Tào lại chính là vì hai nàng Kiều vậy.
Ghê thay! Trận chiến lịch sử trên sông Xích Bích, một trận chiến vĩ đại,
lưu truyền vạn thủa mà mấu chốt lại do hai nàng Kiều thì thật đáng sợ.
Trương Chiêu được Tôn Sách ân cần phó thác lúc lâm chung, thế mà Trương
Chiêu sắp làm hư việc lớn.
Có người nói: "Trương Chiêu thì giỏi việc bên trong, sao việc bên ngoài
đem hỏi Chương Chiêu làm gì"
Nhưng trong thiên hạ không mấy ai giỏi việc nước lại không lo được việc
bên ngoài. Bên trong, việc trị dân đã giỏi thì việc bên cũng có liên hệ
với nhau, há lại bất tài đến định không nổi một kế sách sao?
- Hồi trước Tôn Quyền đã nói: "Không có Lưu Dự Châu giúp sức thì không ai phá nổi Tào". Lúc này Khổng Minh khích Chu Du lại nói câu: "Tôi xin giúp ông một tay để phá Tào" Khổng Minh đi cầu Tôn Quyền để giúp Lưu Bị, cầu Chu Du để giúp mình, thế mà lại làm cho kẻ khác phải cầu mình thật là chuyện hi hữu.
- Cái ý " Chống Tào" đã có trong lòng Chu Du, thế mà ngoài miệng Chu Du vẫn nói chuyện hàng Tào, đó là Chu Du muốn cho Khổng Minh cầu khẩn mình. Lỗ Túc không hiểu như thế, nên cực lực tranh luận với Chu Du. Khổng Minh thừa hiểu nên cứ nói xuôi, khiến cho Chu Du không sao khích Khổng Minh được. Du với Lương là hai tay cự phách, giữ miếng nhau, chỉ có Lỗ Túc thực thà, nên mới thốt ra lời lẽ cương trường như vậy.
- Chu Du không sợ Khổng Minh mà chính là sợ Lưu Bị. Nếu Khổng Minh thuộc về Lưu Bị thì Du sợ. Nếu Khổng Minh về Giang Đông thì Du không còn sợ Khổng Minh nữa. Cứ coi việc Chu Du coi Gia Cát Cẩn đi dụ Khổng Minh thì rõ. Du không phải như Bàng Quyên ghen ghét Tôn Tẫn vì cũng thờ một chúa.
Một đằng thì dụ người nước khác về mình, một đằng thì xua đuổi người đang
cùng ở nước mình qua nước khác. Đem việc Bàng Quyên so với Chu Du thì Chu
Du quá yêu mến Khổng Minh vô cùng vậy.