hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/r/article1099.htm

Không rõ

Hồi 43: Gia Cát Lượng khua lưỡi bẻ bọn nho
Lỗ Tử Kính dùng sức bác lời chúng

- Khổng Minh muốn mượn quân Đông Ngô đánh với Tào Tháo mà ở hồi này Khổng Minh lại phải dùng ba tấc lưỡi để khích bác mọi người, đánh đổ bọn hủ nho, khích động Tôn Quyền.

Xưa có câu: "Lưỡi tựa sông treo". Người ta ví lời nói như nước chảy. Nhưng

lời nói của Khổng Minh không dịu hoà như nước mà lại như lửa đốt.

Thế thì, trước khi đánh trận Xông Bích, Khổng Minh đã đánh một trận thuỷ

chiến và hoả công với các nhân vật Đông Ngô rồi.

- Việc Lưu Tông hàng Tào là một tấm gương sáng cho Tôn Quyền soi.. Bọn bề tôi của Lưu Tông như Vương Xán, Khoái Việt ra hàng đều được làm quan, riêng có Lưu Tông thì bị giết. Tôn Quyền ra hàng Tháo tránh sao khỏi như Lưu Tông. Lời Lỗ Túc nói rất đúng; " các quan đều có thể hàng, riêng chúa công thì không hàng được". Lời ấy quả là vàng ngọc.

- Cái bệnh hoạn của giới văn nhân là: "Nghị luận rất nhiều nhưng không bổ ích cho công việc". Trong lúc Đông Ngô đang nguy ngập, quân Tào kéo đến đông như kiến cỏ, thế mà còn dùng văn hoa chót lưỡi để khích bác nhau trong sách vở, xoi mói lẫn nhau, thì thật quả vô dụng. Trong lúc bọn quần nho, cầm đầu là Trương Chiêu, đang vấn nạn Khổng Minh thì có Hoàng Cái đến, hét lên một tiếng như chuông báo động, văn chương, thi phú trở về với thực tại, thật là thống khoái.

- Huyền Đức bôn ba lận đận từ miền Bắc sang dến Trung Nguyên, vừa nghỉ chân nơi Kinh Tương đã phải lật đật chạy xuống miền Nam, và chưa biết lưu lạc về đâu nữa, Tôn Quyển thì nối nghiệp giữ Giang Đông đã ba đời rồi, Thế mà Khổng Minh Thuyết với Tôn Quyền rằng: "Quân Tào bị phá ắt bỏ về Bắc, và thế lớn Kinh, Ngô tạo thành ba chân vạc". Nói như thế tức Khổng Minh đã có ý chiếm Kinh Châu cho Huyền Đức rồi.

Lời nói ấy không phải đến lúc này Khổng Minh mới định, mà chính lúc mới

ra khỏi lều tranh, Khổng Minh đã nói đến chuyện chia ba thiên hạ rồi. Vả

lại, lúc này Lưu Biểu đã mất, nhưng Trương Lỗ, Lưu Chương, Mã Đằng, Hàn

Toại vẫn còn, mà Khổng Minh đã nhắm đến  í ch Châu, thì cái kế của Khổng

Minh không phải nhỏ.

- Trước kia Tào Tháo uống rượu mơ xanh luận vế anh hùng, đã bảo Huyền Đức: " Anh hùng trong thiên hạ chỉ có sứ quân với Tháo này mà thôi'. Đến lúc này Tôn Quyền cũng lại nói; " Không hợp lực với Lưu Dự Châu thì không ai chống nổi Tào Tháo được".  ý  tưởng sao mà giống nhau vậy? Cho hay, chỉ có anh hùng mới hiểu nổi anh hùng, không phải đợi đến lúc thành công mới thấy rõ ai là anh hùng vậy.

Người đời nay mắt thịt, chỉ thấy cái thành công hiện tại mà ca tụng, lại

khinh bỉ những kẻ chưa đắc thời, thật là mù quáng.

- Văn tự sự hồi này thật là khúc chiết, nào việc Khổng Minh tới Giang Đông, nào việc Lỗ Túc chưa dẫn Khổng Minh vào yết kiến Tôn Quyền ngay, nào việc gặp các mưu sĩ Đông Ngô trước khi gặp Tôn Quyền, nào những lời khích lệ... những nét mâu thuẫn, giận dữ, làm cho độc giả có cảm tưởng như hai nhà Lưu, Tôn không thể hợp tác với nhau được. Thế mà sau này hai bên hợp tác với nhau phá Tào, thật là gay cấn hồi hộp.

Tuy nhiên, vai trò quyết dịnh của Chu Du sau này mới làm nổi bật thiên tự

sự này.


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com