- Hồi này là hồi mở đầu cho việc Lưu Bị đi cầu Khổng Minh. Trước khi tả cảnh thảo lư của Khổng Minh thì tác giả đã tả cảnh trang viện của Thuỷ Kính ở Nam Chương. Trước khi có Khổng Minh làm quân sư thì lại có Đan Phúc xuất hiện trước.
- Thuỷ Kính không cho biết rõ Phục Long, Phụng Sồ là ai mà ngay Đan Phúc cũng không nói rõ tên thật của mình. Hai tiếng Nguyên Trực đã được Thuỷ Kính gọi trong đêm mà Huyền Dức ngủ tại trang viện của Thuỷ Kính , nhưng Huyền Đức lại cũng không biết chính người đó là Đan Phúc. Thật là kì nhân ẩn hiện như người đẹp núp sau rèm châu, chỉ để lộ nửa mặt hoa, khiến người đọc ngơ ngẩn chẳng hiểu ra làm sao. Đến như ba tiếng "Gia Cát Lượng" thì trọn hồi không đả động đến. Lối văn diễn tả như vậy làm cho người đọc không ít.
- Thuỷ Kính tiến cử Phụng Long, Phụng Sồ với Huyền Đức, nhưng tiến cử như vậy cũng chưa tiến cử. Mà xét lại cho kĩ thì như thế mới thật cao thâm. Vì, tiến cử có trịnh trọng thì người nghe mới trịnh trọng. Người viết có trịnh trọng thì mới lưu ý được độc giả.
- Triệu Vân ở hội Tương Dương từ trong thành chạy ra Đàn Khê đi tìm Huyền Đức mà không thấy, tình thế thật gấp rút. Giá như Trương Phi thì lúc gặp Sái Mạo ông ta đã cho Sái Mạo một xà mâu rồi. Đằng này thì Triệu Vân thì không nóng nảy như vậy. Triệu Vân trở về Tân Dã, xem chủ mình có trở về không, rồi lại dẫn quân đi tìm khắp chốn.
Quan, Trương, Triệu, ba tướng cùng uy dũng ngang nhau nhưng tâm tính thì lại mỗi người một ý. Triệu Vân tỏ ra một người cực kì thần trọng và tinh tế.
- Huyền Đức vừa thoát được một cơn sóng gió bỗng nghe có tiếng sáo vi vu, êm dịu của thằng bé chăn trâu, rồi lại nghe tiếng đàn dìu dặt của các vị ẩn sĩ. Vừa thoát qua chỗ chớp giật lại đến ngay chỗ thanh tịnh, tùng trúc xanh rờn, có khác gì qua nơi Thuỷ Nhược ngắm cảnh Bồng Lai, thật là huyền diệu.
- Xem đến chỗ Huyền Đức gặp Đan Phúc lời văn rất uyển chuyển và khúc chiết. Tại sao lúc gặp Huyền Đức nơi trang viện, Nguyên Trực (Đan Phúc) không yết kiến Lưu Bị để tiến thân mà đợi Lưu Bị trở về Tân Dã rồi mới đón đường hát nghêu ngao như vậy? ấy bởi người tài lúc nào cũng tự trọng muốn để cho kẻ dùng mình phải mời về mới chịu.
Lúc Gặp Lưu Bị, Đan Phúc còn cố ý thử Lưu bị một câu ròi mới chịu tùng
phục. Mới biết tôi hiền bao giờ cũng phải chọn chân chúa mà thờ.