- Tôi thường đọc Đường thi thấy bài "Điếu Mã Ngôi" lời thơ rất thống thiết. Tuy nhiên Dương Quý Phi chết là vì anh nàng là sai việc nước, còn Đổng Quý Phi chết vì anh nàng cứu nước yêu vua. Ôi Dương Quý Phi bị chết, người đời còn than tiếc lắm, huống chi Đổng Quý Phi bị chết thì còn phải thương tiếc đến bao nhiêu.
- Từ khi tờ "Y đái chiếu" bị lộ, Đổng Quý Phi bị giết, lẽ ra trung thần khắp nơi phải nức lòng trừ gian diệt nịnh. Thế mà những tay hào kiệt bốn phương cứ trì trệ, năm này qua năm khác để lỡ mất cơ hội. Than ôi, Trong khi thiên tử không giữ nổi phi tần thì chư hầu còn lo giữ vợ con nhà cửa làm chi. Thậm chí như Viên Thiệu, chỉ vì đứa con đau ghẻ mà không lo nghĩ đến việc quốc gia. Gẫm lại dòng dõi tam công, ăn lộc nhà Hán như Viên Thiệu mà không bằng viên thấy thuốc Cát Bình, thật đáng buồn.
- Đọc "Tứ thanh viên" Của Từ Văn Trường thấy có cả một bài nói về Nễ Hành mắng Tào Tháo. Sau khi chết lại có cả một thiên văn tự bổ túc, đọc lên tất thống khoái. Tiếc thay bài hịch của Trần Lâm, sau này tội ác của Tào Tháo còn xảy ra nhiều việc nữa, sao không ai bổ túc vào cho hoàn bị.
Tuy nhiên, chính cái tội Viên Thiệu phái Viên Thuật mưới là đáng chê cười
hơn. Viên Thiệu không có mệnh vua mà lừa Hàn Phúc, cướp Kí Châu, không có
mệnh vua mà tự tiêu diệt Công Tôn Toản, Lí Thôi, Quách Dĩ làm loạn mà
Thiệu không khởi nghĩa cần vương. Còn Thuật thì tiếm xưng đế vị, nếu kể
tội Tháo thì cũng chỉ nên mắng Tháo một lần là đủ.