Nễ Hành, Khổng Dung, Dương Tu, cả ba đều có tài như nhau, nhưng phẩm chất lại khác nhau. Dương Tu thì thờ Tào Tháo. Khổng Dung tuy không thờ Tháo nhưng lại làm quan với Tháo. Nễ Hành thì không những không thờ Tháo mà cũng không chịu làm quan với Tháo nữa. Xét trong ba người chỉ có Nễ Hành là người khí tiết hơn hết.
Tháo vốn tự phụ là gian hùng, thế mà Nễ Hành ngạo nghễ khinh bỉ, coi Tháo như cỏ rác, thật là kẻ đảm lược.
- Trần Lâm mắng Tháo thậm tệ mà Tháo không giết thì Tháo Sợ gì Nễ Hành? Có kẻ nói: Nễ Hành làm nhục Tháo, nên Tháo muốn đưa Nễ Hành đi một công việc, để không thành Tháo sẽ làm nhục lại một phen. Nhưng Hoàng Tổ đã giết Nễ Hành mất, đó cũng là việc không may cho Nễ Hành. Nếu nói thế e không đúng. Nễ Hành mắng Tháo bằng miệng, Trần Lâm mắng Tháo bằng bút. Tuy cả hai cùng mắng cả, nhưng một bên mắng thẳng, còn một bên chửi mướn.
Lúc Trần Lâm bị bắt cóc có nói với Tháo: "Mũi tên đã đặt sẵn trên cung, không thể không bắn". Thế là Trần Lâm chửi Tháo, rồi cuối cùng lai theo Tháo. Còn Nễ Hành chửi Tháo để quyết không bao giờ theo Tháo. Vì thế, Tháo tha cho Trần Lâm mà giết Nễ Hành là lẽ đó.
Các giấc mộng của Đổng Thừa trong đêm Nguyên tiêu làm hả dạ người đọc không ít. Tiếc thay, nếu mộng ấy là thực thì may cho nhà Hán biết bao. Tuy nhiên đời là cõi mộng. Nhà Hán biến đổi thành ba nước, ba nước tiến thành nhà Tấn, chuyện bể dâu khác gì cõi mộng.
- Cát Bính là vị thầy thuốc không phải chữa bệnh cho từng người mà chữa bệnh cho quốc gia, quả xứng đáng với cái tên "Thái y". Thuốc ấy đem trị bệnh cho Tào Tháo là thuốc độc, nhưng đem trị bệnh cho vua Hiến Đế thì lại là thuốc hay.
Thầy thuốc có nhiệm vụ là cứu người. Nhưng giết một người để cứu cả bách tính thì thầy thuốc ấy lại càng hay hơn.