Các trấn chư hầu đã không đồng tâm hiệp lực giết loạn phò vua, lại còn xấu xé nhau, chia thiên hạ làm mấy chục mảnh. Thế là một Đổng Trác chưa trừ được, mà đã có thêm vô số Đổng Trác khác. Tình thế này, dù là một kẻ trí lược, muốn dẹp yên bốn phương thu về một mối, cũng khó làm được.
- Cái mưu chiếm Kí Châu của Viên Thiệu cũng khéo thật, nhưng người đời chỉ thấy Hàn Phức, Công Tôn Toản mắc mưu Viên Thiệu mà không thấy chỗ Viên Thiệu mắc mưu Đổng Trác. Ôi, trước đây Thiệu làm Minh chủ để đánh Đổng Trác, thế mà lúc này Đổng Trác đứng ra giải hoà, Thiệu lại tuân theo. Thế thì mối căm hận trước kia ở đâu?
- Thói đời, kẻ trộm cắp, gian manh mới hay thề thốt. Còn như Tôn Kiên đường đường một danh tướng, thế mà lại giấu ngọc tỉ, rồi lại thề thốt là nghĩa gì? Đọc hồi này thấy Tôn Kiên thật đáng buồn.
- Từ hồi này trở lên, tác giả đi sâu vào cuộc chiến đấu giữa Tôn Sách, Viên Thiệu, Công Tôn Toản, Lưu Biểu... ấy chính là phép lấy vai khách để tả vai chủ sau này"