Khi viết câu:
là lúc đó câu chuyện tình của nhà thơ với cô đầu Tuyết ở phố Giấy Hà Nội đã kết thúc rồi. Cuộc tình này có lẽ kéo dài khoảng 5 năm từ 1895 - 1900 và nhà thơ đã từng thổ lộ trong bài "Gửi người cũ":
Xa đi ngán nỗi lòng mong nhớ
Gần lại càng thêm dạ khát khao
Bến Vị non Nùng xa cách mấy
Mà không buộc chặt sợi tơ đào
Sau này khi hai người chia tay nhau, chắc là cô Tuyết có tặng cho nhà thơ một mảnh lụa đào, nên ông mới làm bài "Tặng người quen" tặng cô, giọng thơ đã chuyển sang đùa nghịch:
Em gửi cho anh mảnh lụa đào
Màu tươi tươi lắm đẹp làm sao!
Của này ý hẳn trong nhà có
Hay cậy người mua ở nước nào?
May áo chỉ nên đôi cái dải
Thắt lưng cũng ngại chẳng đầy tao
Muốn lên hỏi giá mua vài tấm
Không biết rằng em bán thế nào?
Quá hiểu tính khí chồng chắc là bà Tú cũng không nỡ giận mà có khi còn khen ông thành thật cũng nên...