hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/r/article793.htm

Không rõ

Muốn hạnh phúc phải biết quên

Hầu hết các nhà khoa học lớn đều mắc bệnh "đãng trí bác học" nhưng lại có tâm hồn thanh thản như trẻ thơ. Chính vì họ dành tất cả tâm trí cho “đại sự" nên quên đi những cái nhỏ nhặt trong cuộc sống.

http://hainam/data/knowledge/other/gif/ty/m-lovesick-3.jpgMột lần, nhà sáng chế Edison - người phát minh ra bóng đèn điện, được mời đến sở thuế. Nhân viên phòng thuế hỏi: "Tên ông là gì?", ông ngẩn người nghĩ mãi không nhớ nổi tên mình. Không ít vĩ nhân cũng thường đãng trí như thế.

Bởi bộ não người cũngnhư “ổ cứng” máy tính chỉ có dung lượng nhất định. Đã nhớ cái này, tất phải quên bớt cái kia. Nếu cứ để mãi trong đầu dấu ấn của một tình yêu bội bạc, một thất bại đớn đau, một nỗi nhục ê chề thì làm sao có thể sống thanh thản?

Trong khi mỗi người xung quanh đều vui tươi, bạn lại ủ rũ, bi quan thì thật chán... Bởi nghệ thuật sống là đôi khi cần phải biết ...quên! Tại sao có những người lúc nào cũng ủ rũ với bộ mặt cau có đăm chiêu? Chính vì người đó nhớ quá nhiều những điều buồn phiền trong quá khứ.

Có anh không sao quên được những thất bại trong tình yêu từ thuở đầu đời, đến hàng chục năm sau vẫn "ngán” phụ nữ. Có anh trong đầu chứa toàn những câu nói khó chịu của đồng nghiệp, những nỗi buồn phiền về gia đình, những tình đời đen bạc, những phản trắc lọc lừa... Người như thế rất khó có thể sống hạnh phúc. Đó là chưa kể đầu óc luôn bị chi phối bởi ba cái chuyên lặt vạt đó, khiến cho anh ta lúc nào cũng buồn bực, khó đăm đăm, làm cho người thân cũng phải lánh xa...

Tôi biết một người đàn ông có vợ ngoại tình cách đây đã gần 20 năm. Hồi đó, anh bắt gặp một người bạn đang hôn vợ mình trong phòng khách anh nhất quyết đòi ly hôn. Nhưng sau nhờ có bạn bè hòa giải, cô vợ cũng biết lỗi đã thực sự hối cải, vậy mà sau bao nhiêu năm, anh ta vẫn không thể nào quên được và trả thù bằng cách sống hững hờ với vợ cho đến tận bây giờ. Hễ có bất cứ thời cơ nào, như một tình tiết tương tự trong phim anh ta cũng tận dụng để chì chiết, đay nghiến vợ. Tuy họ không ly hôn song cuộc sống thực sự là địa ngục trần gian với cả hai.

Lại một chị khác có người chồng trót nói láo với bố vợ một câu gì đó phiến ông cụ giận. Sau đó ít hôm người chồng hối hận đến xin lỗi bố vợ và ông cụ cũng cười xòa không để bụng. Nhưng người vợ lại không quên được. Chị thường đay nghiến trách móc chồng. Một lần ốm nặng, tưởng chết, chị cố thều thào nói: "Với tôi câu nói đó "sống để vạ, chết mang đi"?". Trong gia đình chị, lúc nào cũng bao phủ một bầu không khí u ám nặng nề chỉ vì một cái sẩy miệng năm nào...

Thực ra trong đời, ai cũng có những nỗi buồn, nỗi giận do mình gây ra hay kẻ khác xúc phạm. Nhưng nếu không bao giờ quên đi được, cứ tích tụ mãi trong lòng sẽ làm huỷ hoại niềm vui sống cho chính mình. Nghệ thuật sống là đôi khi phải biết quên nỗi buồn quá khứ, vui sống với hiện tại và hy vọng ở tương lai.

Dĩ nhiên, có những cái muốn quên đi mà không quên được. Chẳng hạn một tình yêu đổ vỡ, một kẻ phản trắc... nhưng nếu mỗi lần nghĩ đến lại “bầm gan tím ruột" thì sẽ không thể sung sướng, hạnh phúc được.

Nhà tâm lý Burgess đề nghị một giải pháp hiệu nghiệm: “hãy coi những gì mình muốn quên chẳng có gì đáng tiếc, chúng đều là rác rưởi, không vất vào thùng rác còn để làm gì?”. Nhưng có người cho rằng, vứt đi rồi chẳng bao lâu rác rưởi lại hiện ra thì làm thế nào? Vấn đề là bạn phải thay vào chỗ rác rưởi ấy những lọ hoa đẹp, những đồ vật xinh xắn cũng đồng nghĩa với việc tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ, những người bạn mới.

Sống ở đời cũng như đi thuyền trên một dòng sông. Làm sao ngăn cản được sóng đập vào mạn thuyền mà cần phải lướt trên sóng mà đi. "Đại trượng phu” sống ở đời không nên để tâm những điều vặt vãnh, biết tập trung năng lượng trí tuệ vào những điều đang và sắp tới để mở lòng đón nhận những niềm vui mới cho mình và những người sống quanh mình. Càng không nên nhớ những cái nhỏ nhặt, không cần thiết.

Nhất là với đàn ông, nhớ dai, thù dai thường bị chê là đầu óc "tủn mủn như đàn bà", vì thế cần phải có thao tác quên một cách chủ động, nghĩa là quên một cách có ý thức, giúp tiết kiệm năng lượng trí tuệ, giảm bớt gánh nặng cho bộ não. Có như thế mới tập trung tinh lực vào những việc trọng đại để làm nên sự nghiệp.

Cho nên có những ông chồng hay bị vợ chê là “vô tâm vô tính", là "nói trước quên sau", "cái gì không dính vào người là quên tuốt", có khi lại chính là những người đàn ông đang dồn hết tâm lực vào một việc lớn nào đó và dĩ nhiên anh ta quên khuấy những việc khác, thậm chí quên hết mọi cái xung quanh. Bởi thế đừng thấy những anh quên cả ngày sinh nhật vợ, quên cả ngày cưới mà coi thường. Có khi đó chính là những đàn ông "tầm cỡ” đấy!


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com