hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/r/article1205.htm

Nguyễn Văn Tý

Đạo lý trong tình yêu

Năm 1949-1950, bài hát "Dư âm" của tôi ra đời và nguời ta bắt đầu biết nhiều về tôi, Nguyễn Văn Tý.

Từ năm 1988 đến nay, ở cái tuổi 70, tôi mới lại viết tiếp được khoảng 15-16 bài tình ca nữa. Nhưng mới chỉ có 8 bài được đài truyền hình Cần thơ cho ra mắt bằng một băng video mang tựa đề "Một đời riêng tôi"(năm 1997) và Sài Gòn audio cho đời một CD mang tựa đề "Ru người trăm năm"(năm 1999).

Nhìn lại tất cả những gì tôi đã viết về tình yêu, tôi rất mừng khi trong đó có cái gì thuộc về "đạo lý làm người". Nó biết kìm hãm những nỗi đau. Không để những nỗi đau rỉ máu, bật thành những lời rên xiết não nề! Và nghĩ cho cùng thì khi yêu ai mà không muốn cho người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng nếu chẳng may "duyên phận lỡ làng", hạnh phúc tuột khỏi tầm tay mình, mà người khác đem lại hạnh phúc cho người mình yêu thì ...cũng được ! Chứ có gì mà phải vật vã, đau đớn. Thế chẳng hóa ra là vị kỷ, yêu chỉ vì mình hay sao ? Thái độ thanh cao nhất phải chăng là nên "cười ra nước mắt". Còn hơn là cứ để nước mắt lã chã tuôn rơi, làm ướt cả cuộc đời.

Mới đây tôi phổ nhạc thêm được bài thơ "Em hát" của Hoàng Huế - một nhà thơ quân đội đã nghỉ hưu. Bài thơ đã được in trong tập thơ "Tuyển tập thơ tình thế giới thế kỷ 20", xuất bản ở nước ngoài. Bài thơ đó thế này :

Em hát vào gỗ mục

Gỗ mục bèn hóa nấm

Em hát vào gỗ cứng

Gỗ cứng hóa ra hoa

Em hát vào lau khô

Lau khô hóa thành ruộng

Em hát vào suối cạn

Suối cạn hóa thành sông

Nhưng em vừa lấy chồng

Nấm gỗ mục đã tàn

Hoa gỗ cứng đã rụng

Ruộng lại thành lau khô

Sông lại thành suối cạn

Em đã lấy chồng rồi

Chỉ hát chồng nghe thôi !

Trời ! Sao buồn thế trời !

Đất ! Sao buồn thế đất !

Khi tôi tiếp nhận bài thơ này cũng là lúc một nhạc sĩ nào đó đã phổ nhạc bài thơ này. Nhưng lại phổ theo "từng chữ thơ" thành "từng nốt nhạc". Cho đến hết câu cuối cùng "Trời! Sao buồn thế trời! Đất ! Sao buồn thế đất !"... và chỉ cũng nghe một lời gào thét mỏng manh. Thế thôi và không làm sao người nghe có thể hiểu được lòng người khi yêu và thất vọng...thì phải thế nào mới chứng tỏ được mình có đạo lý làm người và phải đạo với người mình yêu?

Vì tôi và nhà thơ là hai người bạn nên chúng tôi đặt thẳng vấn đề lên bàn để bàn bạc:

Trước tiên tôi dùng chất liệu nhạc ở hát ả đào để kể lệ sự tình cho chứa đựng nỗi đau ở bên trong. Chứ không dùng bất cứ điệu thức bi ai nào khác, để mà rên rỉ. Khi phổ đến câu cuối "Em đã lấy chồng. Chỉ hát chồng nghe thôi! Trời ! Sao buồn thế trời ! Đất ! Sao buồn thế đất !" thì lần đầu như một lời thông báo vang động cả đất trời !

Nhưng sau một câu nhạc gian tấu, tôi nhắc lại câu "Em đã lấy chồng rồi. chỉ hát chồng nghe thôi!" ở một âm vực thật cao, đỉnh điểm của nỗi đau. Ý muốn hỏi : "Sao lại thế !", nhưng liền ngay sau đó một lần nữa, nhưng ở âm vực điều hòa hơn. Để chứng tỏ mình đã hiểu ra, đã nhận ra một sự thật là "Như thế là phải". Mục đích của tình yêu, thế là cũng đạt được. Hãy để cho người mình yêu được hưởng hạnh phúc trong duyên mới. Đừng than thở và dừng vật vã làm gì cho ô uế tình yêu....

Khi tôi hát cho Hoàng Huế nghe, thấy tôi cười ra nước mắt, anh đã tỏ ra thật tâm đắc, nắm chặt tay tôi...

Và chúng tôi nói với nhau: "biết đâu khi thấy mình viết như vậy nhiều bạn trẻ sẽ nghĩ lại...và như vậy có gì là não tình để mọi người than phiền."...


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com