Y học thế giới có lẽ không bao giờ quên được công lao to lớn của Alexander - người đã tìm ra penicilin, loại thuốc kháng sinh chữa được rất nhiều căn bệnh nguy hiểm. Câu chuyện về phát hiện này của ông được kể lại giống như một huyền thoại.
Alexander Fleming sinh năm 188l ở Lockfield, Scotland trong một gia đình chăn nuôi cừu. Năm 190l do được thừa hưởng một khoản tài sản kha khá ông có điều kiện vào học trường Y Saint Mary, một trường học và cũng là một bệnh viện khá uy tín. Ông đã tiếp tục gắn bó với trường này trong suốt sự nghiệp y học của mình.
Năm 1928, nhà nghiên cứu khoa học trẻ Alexander đang nghiên cứu một lý thuyết mới rằng nước mũi của người có thể phân huỷ được vi khuẩn. Một lần, ông vô tình để rơi một mẫu vật thí nghiệm bị nhiễm vi khuẩn Staphylococcus ở trên chiếc ghế phòng thí nghiệm khi ông đi vắng trong 2 tuần. Khi trở lại, ông nhìn thấy một quầng sáng xung quanh vùng bị nấm mốc xanh vàng đã làm nhiễm bẩn mẫu vật thí nghiệm. Một loại bào tử lạ là biến thể của một chất gọi là Penicilin đã xâm nhập vào phòng thí nghiệm của Fleming từ phòng nghiên cứu nấm ở tầng dưới. Thật may mắn là lúc ấy Alexander đã không đặt mẫu vật thí nghiệm trong một ống nghiệm có nhiệt độ cao. Và Luân đôn lúc ấy cũng đang vào đợt lạnh, loại nấm mốc này có điều kiện thuận lợi để phát triển. Sau đó khi trời ấm lên, vi khuẩn Staphylococcus mọc lên như cỏ dại, lan ra toàn bộ bề mặt tấm kính mỏng. Nhưng riêng vùng bao quanh chỗ có loại nấm đó phát triển thì không bị mọc mốc. Một tia sáng loé lên trong đầu Fleming: Ông suy đoán ngay ra rằng loại nấm mốc phải tiết ra một chất gì đó ngăn không cho vi khuẩn phát triển.
Đó quả là một phát hiện quan trọng mang tầm lịch sử. Thành phần hoạt chất trong loại nấm mốc này, được Fleming đặt tên là Penicilin, hoá ra là một chất chống nhiễm trùng hiệu nghiệm vô cùng lớn. Từ khi penicilin được công nhận là một loại thuốc chữa chữa bệnh tốt nhất đến nay nó vẫn được dùng để điều trị các bệnh nhiễm khuẩn. Đến giữa thế kỷ XX phát hiện của Fleming đã làm thổi bùng nền công nghiệp dược với nhiều loại kháng sinh nhân tạo diệt được những căn bệnh nguy hiểm nhất đối với loài người: bệnh giang mai, chứng hoại tử và bệnh lao. Tuy nhiên , lúc đó Fleming đã không có đủ trình độ khoa học và điều kiện để tiến hành chế tạo kháng sinh tiệt trùng mà không bị pha tạp. Báo cáo khoa học về kháng sinh của ông được đăng trên tờ báo Thí nghiệm bệnh lý học ở Anh quốc năm 1929, nhưng vấn đề vẫn chưa được thực sự làm sáng tỏ cho đến khi ông trao lại công trình này cho hai nhà khoa học của trường Đại học tổng hợp Oxford là Howard Florey và Eamst Chain năm l939. Với đầy đủ kiến thức và tài năng khoa học vàđược sự tài trợ của tập đoàn tư bản Rockerfeller, họ đã quyết tâm phát hiện và tách những chất có thể diệt vi khuẩn trong loại nấm mốc này. Họ đã sản xuất thành công từng lượng kháng sinh nhỏ và chứng minh được công dụng của nó khi chữa các bệnh do vi khuẩn gây nên. Các phương pháp sản xuất kháng sinh trong công nghiệp được tiếp tục phát triển ở Mỹ trong chiến tranh thế giới thứ hai.
Fleming không phải là người đưa kháng sinh vào ứng dụng và cũng không tham gia vào quá trình nghiên cứu sau này. Ông chỉ cung cấp cho các nhà khoa học khác những mẫu nấm mà mình có được nhằm tiếp tục công trình nghiên cứu kháng sinh. Ông ghi nhận rằng: "Công lao lớn nhất của tôi là đã không sao lãng việc quan sát của mình và theo đuổi việc nghiên cứu với tư cách một nhà vi khuẩn học". Song chính phát hiện tiên phong mang tính đột phá của ông đã làm nên một cuộc cách mạng trong nền y học thế giới, góp phần cứu sống được hàng triệu sinh mạng bị đe doạ bởi các căn bệnh hiểm nghèo. Ông được vua George VI phong tước hầu năm 1944 và nhận giải thưởng Nobel Y học năm 1945 cùng với Howard Florey và Earnst Chain.