hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-1273.htm

Không rõ

Kỉ niệm khó quên

Đã được báo trước từ lâu là ngày thứ bảy tuần tới sẽ có một buổi biểu diễn của Đan Trường tại sân vận động Nha Trang. Tụi tôi đứa nào cũng háo hức muốn đi, một phần vừa xem live một show diễn lớn một phần là vì có cơ hội được đi chơi với người ta. Một tuần ráo riết tình báo thời khóa biểu, một tuần hết sức ngoan ngoãn để tránh trường hợp binh lực đầy đủ và hoàng thượng ban lệnh cấm vận thì có mà nhìn nhau cười...thật ra thời khóa biểu thì tụi tôi biết từ lâu, chỉ kiểm tra xem hôm đó có làm gì sau khi học không, còn chuyện kia thì phải xem lại vì chúng tôi ăn cơm bụi nhiều hơn ăn cơm nhà...cả bọn quyết định hi sinh vì chính nghĩa...hì hì...

Thứ năm một tuần sau đó tụi tôi đi mua vé xem. Cương, mặc dù đã có vé mời rồi nhưng nó vẫn đi mua. Nó nói:"Vé mời thì đến buổi sẽ đem đi bán lại vào lấy tiền mua nước cho cả đám". Đứa nào cũng mua 2 vé mặc dù người ta của tụi nó chưa biết chắc có đi được không cho đến phút cuối cùng, chỉ có mình tôi mua 1 vé. Tụi nó ngạc nhiên...

- Ê Bảo, sao mua có 1 vé à?, Thằng Thịnh cười

- Chớ mua bao nhiêu mày? Hằng đi với anh nó rồi..., tôi trả lời.

- Ờ, hehe, thế thì thôi...đi một mình đỡ vả, dư đạn tiếp sức cho tụi tao...Thằng Việt chọc

- Cha mày, xỏ tao à! Tôi cự nự

Tôi rượt thằng Việt chạy ra ngoài quán, xong 2 đứa tôi nhìn nhau cười, lẳng lặng lên xe đi, còn lại 3 thằng đứng trong tiệm CD trố mắt nhìn nhau...Bị một quả lừa đau điếng...Mỗi thằng phải móc thêm một khoảng tiền bằng tiền vé để trả cho 3 cái vé mà 2 đứa tôi đang sở hữu...Khà khà...(Sau này 2 thằng tui cũng trả lại nhưng thấy tụi nó bị lừa cũng dzui <img src="smileys/lol.gif">)

Chờ đợi mãi rồi cũng đến ngày show diễn...Tôi không mong đợi nhiều lắm vì dù gì thì cũng đi có 1 mình <img src="smileys/sad.gif">. Chiều hôm đó học thêm anh văn xong tôi ghé lại trường...Cương và Thịnh đã ở đó tự bao giờ...Tụi nó đang chuẩn bị đón tiếp 2 nàng trong lớp hóa học thêm ra để hỏi lần cuối...3 rưỡi chiều bãi lớp học thêm, 2 thằng chạy như bay ra xe, phóng đến nhà cô Phúc dạy hóa. 5 phút sau thấy 2 thằng lù lù quay ngược trở ra, tôi hỏi:

- Sao thế?

- Tụi nó đang ăn chè với bạn, bảo tụi tao lên trường trước! Thằng Thịnh nói

- Ha ha, sao không ghé vào ngồi ăn rồi thầu luôn cả đám! Tôi cười

- Ngu sao mày? Đạn dược còn để dành tối nay bắn nhau chớ! Thằng Cương lên tiếng.

- Dậy để tao thầu, tối nay tao đâu cần tiếp đạn đâu, hehe...Tôi buột miệng

- Ngon thì đi đi, tao không cản...Thịnh tiếp lời.

Đứng cò cưa một hồi thì hội phụ nữ lớp 10 hóa vừa bãi xong chầu chè...vừa đi vừa bàn tán về mấy bài hóa vừa làm trong lớp. Thấy tụi tui đứng trước cổng trường, mấy đứa khác chào nhau về hết, chỉ còn lại 3 đứa Ngọc, Trinh, An. Tấp dzô tụi tôi kéo cả 3 đứa vào trường ngồi ghế đá nói cho dễ. Vừa ngồi xuống, Ngọc hỏi nhỏ Trinh là cái áo thằng Thịnh mặc là áo lạnh hay áo tay dài. Chắc nó thấy sáng nay trời mưa nên mới hỏi thế. Mà tôi cũng chẳng để ý mấy, khi thấy 2 đứa chỉ chỉ trỏ trỏ thằng Thịnh thì tôi mới nhìn kĩ. Khiếp, hôm nay nó bảnh thế, áo tay dài, đầu chải muốt, kính thì lau bóng láng. Mỗi tội, vẫn đi đôi dép lào truyền thống của tụi tôi. Nhìn đi nhìn lại thì nó vẫn hoàn nó <img src="smileys/lol.gif">. Yên vị đâu đấy rồi tự nhiên cả bọn im lặng, không thằng nào hé môi. Tôi lại là người phá đám tiếp:

- Hôm nay mấy em có đi được không vậy?

- Dạ em cũng chưa biết nữa, sợ trời mưa. Ngọc trả lời, trời hơi lạnh làm đôi má của Ngọc ửng hồng lên.

- Trời mưa thì mặc trời mưa, trời mà mưa quá thì anh che dù, à quên thằng Thịnh che dù. Tôi vừa nói vừa cười.

Thằng Thịnh với con Ngọc mỗi người cho tôi một cú đấm. Khiếp, thằng Thịnh đấm thay cho cú "đấm yêu" của Ngọc hay sao mà tôi thấy trẹo cả sương sườn.

- Ờ mày nhớ đấy, tao tính sổ với mày sau, hơi một cái là quên cả bạn bè. Tôi chọc tiếp

Ngọc đánh trống lảng:

- Tối nay mấy giờ đi vậy?

- Giờ nào cũng được, khi nào em xong thì bọn anh đến. Thịnh nói, sao nó hiền thế không biết.

- Tí nữa anh về nhà em ăn cơm luôn cho nó tiện, khỏi phải đợi chờ chi cho lâu! Thằng Thịnh nó ăn cơm nhà em khen ngon hoài, để anh ăn một bữa xem có đúng không. Tôi lên tiếng.

- Anh Bảo chọc em hoài, không nói nữa...Ngọc dỗi. Thằng Thịnh cứ hích tôi mãi.

- Được rồi được rồi, hông giỡn nữa ha! Còn em thì sao?Tôi quay sang Trinh.

- Dạ em thì sao cũng được, chừng nào Ngọc xong thì coi như em cũng xong, nhà em gần hơn nhà nó mà! Đang mơ màng thì nghe tôi gọi nên Trinh giật mình, vội vàng đưa tay chùi mấy giọt nước mưa còn đọng trên gò má.

- Ok, vậy 6 giờ tụi anh lên nhà em ha, rồi qua nhà bé Ngọc, rồi đợi 2 thằng kia nữa là đủ bộ. 7 giờ hát rồi, đi sớm chừng nào tốt chừng đó! <img src="smileys/smile.gif"> Thằng Cương nãy giờ trầm ngâm cho đã rồi mới chịu lên tiếng (ai bảo đến giờ Trinh mới nói chi! <img src="smileys/lol.gif">)

- Dzậy là xong rồi, à còn bé An, tối nay rảnh hông đi chơi chung với bọn anh luôn cho vui? Để ý thấy con bé nãy giờ cứ nhìn đi đâu đâu, tôi hỏi luôn.

- Em chưa hỏi mẹ với lại bây giờ mua vé còn kịp hông? An phúng phính trả lời.

- Lo gì, tối rồi tính, nói mẹ em đi chơi với Ngọc và Trinh là được mà, còn vé thì đến đó mình mua vé chợ đen cũng được, không sao! Tôi đáp ngay.

- Hi hi, ok, tùy thôi à, nhưng mà nói đi chơi với Ngọc và Trinh thì em phải về sớm lắm đó.

- Vô tư luôn, dịch vụ đưa đón tận nhà xin sẵng sàng phục vụ quý khách. Tôi tiếp lời. Vậy quyết định dzậy luôn nha...Rồi xong tổng chào tui dzìa ăn cơm, sửa soạn tối đi. Bà con ở lại dzui dzẻ hé!

- Ủa không ăn cơm nhà Ngọc à cu? Thằng Thịnh chọt tôi.

- Ờ mày ngon lắm, cứ đợi đó đi, đến hồi tao ăn rồi thì đừng có mà khóc nha con! He he! Tôi nham hiểm cười và dzọt ra xe.

- Tao chờ mày á! Ê, tí tao qua nhà mày đó! Thằng Thịnh gọi với theo.

- Ok, bái bai!

Phù, cuối cùng cũng xong, tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm xong, điện cho thằng Thịnh:

- Sao giờ chưa qua mày? Lẹ lên, lâu quá, tao đi rứơc em một mình bi giờ!

- Từ từ mày, tao đang đọc báo, thằng Cương nó đang ở nhà tao luôn nè, nó không về nhà, đi chơi luôn!

- Ò, dzui ha! Sung quá! Thôi tao điện 2 thằng trời ơi kia xíu!

- Ok

Tôi điện cho thằng Việt với thằng Tùng để hẹn tụi nó, tụi nó sẽ đi đón người ta của tụi nó trước rồi mới qua nhà tôi, rồi tất cả cùng trực chỉ...Đồng Đế để thăm viếng tư gia của 2 nhân vật cuối cùng.

Chờ đợi tụi nó qua mà tôi thấy thời gian cứ như là trôi chậm lại á. Nhưng rồi cuối cùng cái gì đến thì cũng phải đến. 5 giờ rưỡi đã nghe tiếng xe và tiếng réo ngoài cửa.

- Mở cửa cháy nhà! Giọng thằng Việt the thé

- Dzô đi tụi mày, thằng Việt, tao cắt lưỡi bi giờ chớ cháy, cháy cái đầu mày á! Tôi la!

Hôm nay cả nó và Trang diện ác trông thấy. Nó thì sơ mi caro, kaki xanh chỉnh tề, cái đầu nước không là nước, đi đến đâu thì hương bay theo đến đó! Còn Trang thì áo thun đỏ, cái áo thằng Việt tặng hôm 14/2, và quần bò màu xanh đen trông ngầu ra phết, giống y như cái tính cách dạn dĩ của nó.

Cả đám lục tục kéo vào, chào ba má tôi xong, nghỉ xíu. Má tôi hỏi thăm đi chơi sao, mấy giờ về. Thằng nào nhìn cũng như con nai á, khiếp, hiền lành thấy sợ. Ngồi chưa kịp nóng chỗ, khoảng 15 phút sau là có thằng chịu không nổi:

- Đi chưa tụi mày, "đi sớm" lấy chỗ! Thằng Thịnh vừa cười vừa hỏi.

- Đi thì đi, tao thoải mái, muốn đi lúc nào chẳng được, 12 giờ vẫn còn sớm chán! Tôi giỡn.

- Thôi đi, không nói nhiều! Thằng Cương chen ngang. Trước giờ tính nó vẫn thế, cụt ngủn, ngang phè, nói hoài cũng không sửa, không biết con Trinh nó thấy cái gì hay trong cái tính ngang phè của thằng Cương không biết, trong khi tôi có kém gì nó đâu chớ! <img src="smileys/lol.gif">

Chào ba má tôi xong cả đám kéo nhau đi qua nhà của Trinh và Ngọc. Đến nhà Trinh trước, vì nhà gần hơn, và ngay trên đường đi đến nhà Ngọc. May quá, An cũng ở đó luôn, thế là đỡ tốn một vòng xe. Tối nay Trinh mặc cái áo màu xanh dương, quần Jeans xanh, cột tóc lên trông thật dễ thương. An thì vẫn như cũ, áo trắng, quần xanh, cứ như là đi học á, trông có vẻ ngây thơ thế nào. Không nói dông dài, gặp mặt xong là tụi tôi đi thẳng qua Đồng Đế ngay. Vừa đi vừa giỡn, tôi chộc thằng Tùng và con Tâm (bạn cùng lớp). Tính tôi vốn thế, thích chọc người khác, 2 đứa tụi nó hăm dọa lên lớp làm thịt tôi, chơi luôn. Ngán gì!

Tán gẫu một hồi cũng đến nhà Ngọc, tụi tôi đứng ngòai, còn thằng Thịnh thì đi tiên phong vào nhà. Không biết có gặp mama rồi hỏi thăm chuyện học hành hay đang bị mama thuyết trình luật giao thông đi đường hay không mà mãi 20 phút mới thấy ló mặt ra. Tôi bật ngửa khi nhìn thấy Ngọc đi với thằng Thịnh. Chói mắt chịu không nổi. Nó bận áo thun tay dài xanh đen hồi chiều thì chìm lỉm trong cái đường luồng nhỏ xíu, còn Ngọc diện ngay một cái áo màu cam, nổi bật lên.

- Em đẹp quá! Tôi khen, Thằng Thịnh đeo kính dzô mày! Cận thị thêm bây giờ!

- Anh này, chọc em hoài! Ngọc đỏ mặt

- Đi đi mày, phá hoài, hồi nãy ra luật rồi, quên mau thế! Thịnh gằn giọng

- Hờ, sorry, tao có nói gì đâu? Giỡn chơi xíu mà làm ghê mày? Tôi cười!

- Thôi đi không thôi trễ mất! Cương lại chen ngang

- Ò, đi thì đi!

Hướng về sân vận động Nha Trang, chúng tôi mạnh ai nấy đi, đứa nào cũng có người ta riêng nên cứ thi nhau mà đi cách quãng, chỉ có tôi với An đi song song với nhau, nói chuyện về buổi biểu diễn sắp tới.

- Trời có vẻ muốn mưa...Đêm nay không có trăng, mây giăng đầy! Tôi trầm ngâm

- Anh nghĩ có mưa đêm nay không? An hỏi lại

- Mưa thì sao mà không mưa thì sao? Anh có mang sẵn áo mưa rồi, không sợ! Mưa thì anh với em che chung 1 cái áo mưa! Tôi cười mỉm!

- Không giỡn đâu à nha! Trời mưa là em lấy áo mưa của anh cho anh ướt chơi à! An nhéo tôi một cái.

- Áo mưa cho thuê chớ không cho mượn! he he, không có ngoại lệ! Tôi chọc

- Thôi hông nói chuyện với anh nữa, nói gì đâu không! An rồ ga vọt lên trước.

Chỉ còn tôi đi một mình, ngắm trời, hic, không sao không trăng thì ngắm cái gì đây trời...thế nên tôi lại nhấn ga vọt lên chạy một hơi đến sân vận động đợi mấy đứa tới. Tụi nó đi sớm mà đi chậm, thành ra cũng thừa, đến nơi thì cũng đã 6 giờ rưỡi. Chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu show diễn, tôi đi tìm mấy người bán vé để mua thêm 1 vé cho An, trong khi thằng Cương đang dụ khị bà con mua cặp vé mời của nó. Phù, mệt cả người chen lấn xô đẩy nhau, cuối cùng tôi cũng mua được cặp vé cho An. Thằng Cương thì vẫn mới bán được có 1 vé, còn 1 vé nó vẫn cầm trên tay. Mắc cười ghê, lúc này thấy nó xông xáo dễ sợ! Bon chen một hồi thì có người cũng mua luôn cái của nợ cuối cùng của nó! Hì, cả bọn xô đẩy nhau mà vào sân vận động! mấy thằng con trai đi ở ngoài mở đường, mấy đứa con gái thì đi theo bên trong! Vào được bên trong thấy mát mẻ vô cùng! Mới qua được cổng sân, chưa vào đến nơi biểu diễn! Còn phải đi bộ thêm 50 m nữa mới đến nơi. Mà đến nơi rồi thì phải xếp hàng sau cả trăm người để được soát vé! Hì, thôi kệ, xem như là hóng gió luôn! Nãy giờ chen lần mệt quá...

Đứng một lúc tôi thấy Hằng, đi vào chung với một người mà tôi biết chắc không phải là anh của nó! Mấy đứa kia cũng thấy, buồn một chút. Tụi nó chọc...

- Bây giờ "anh em" rủ nhau đi xem ca nhạc nhiều quá ha! Thằng Tùng xỉa

- Kệ tao mày, liên quan gì tụi mày! Muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến tao chớ? Tôi chống chế, thôi bỏ đi, không có gì, hôm nay vui là chính, chuyện gì đến thì nó đến thôi!

Đợi mãi cũng xong, cả đám kéo vào trong chân cầu thang. Hix, đi trễ quá bi giờ trong đó hết chỗ rồi, phải đứng đợi để người ta mở cổng cho vào thẳng trong sân. Đợi một hồi thì trời mưa. Fan trong hàng ghế danh dự chạy loạn xạ, tụi tôi cười:

- Thằng Cương ngó thế mà hên, không thì bữa nay ca bản "Mưa trên phố chiều nay" rồi!

Đợi lâu quá, tụi tôi thử chen lấn lên trên xem sao, hừ, cái bọn fan như vịt! Đã không có chỗ mà cứ bành ra, ăn uống tứ tung! Ghét quá cho thằng Tùng đi tiên phong, dẹp loạn hết. Mà tụi nó đông quá, dẹp được một khoảng vừa đủ cho 4 người vào ngồi tạm gọi là thoải mái. Thằng Tùng, thằng Việt cùng con Tâm và con Trang chen vào được...còn lại cả đám đứng ngó...Một hồi sau Ngọc than nhức đầu...không chịu được tiếng dập của âm thanh...thế là bàn bạc một xíu, tụi tôi quyết định: không xem nữa, tức cái ban tổ chức bán vé nhiều quá...Mà khi bảo không xem nữa đi về thì bảo vệ lại không cho ra. Thế có tức không? Phải nói là không lấy lại tiền vé thì nó mới cho ra...Tức gì đâu...mà thôi, bỏ luôn, tối giờ xui xẻo rồi, thêm 1 lần nữa cũng chẳng sao!

Thoát ra khỏi cái sân vận động chết tiệt, cả đám không biết đi đâu, lang thang ngoài biển, vừa đi vừa hát, 6 đứa như 6 người điên hát suốt cả đường Trần Phú. May mà không có gặp người quen...hi hi, hát cho đỡ tức...Lượn qua lượn lại một hồi thì đã 10 giờ.

- Em xin phép đi đến 10:30 là về rồi. An nói

- Dzậy bây giờ đưa em về luôn, nhà em xa đi chắc phải nửa tiếng mới tới nơi. Tôi tiếp.

Thế là cả bọn lại quay xe, đưa An về nhà. Đường thì xa, trời thì tối, chỉ nghe có tiếng dế kêu, tiếng cười nói của ai đó ở các nhà ven đường, tiếng nhạc của đài phát thanh, và nổi bật lên ... là tiếng nói giòn giã như muốn phá nát cái giấc nghỉ ngơi của người khác từ phía chúng tôi...Ai bảo, đang tức mà, phải xả cho hết tức...

Rồi thì cũng đưa xong tiểu thư về đến gia cư an toàn, và điều đó cũng có nghĩa là còn lại một mình tôi là người thừa trong nhóm...Tôi định về, nhưng Thịnh giữ tôi lại...

- Ở lại chơi cho vui mày...về sớm làm gì

- Ờ, ở lại cũng được mà tao sợ tao phá đám thôi.

- Tao với mày mà nói thế, đá chết giờ...

- Mày nói đó nghe, tao phá rồi đừng có trách à!

Ngọc cắt ngang

- Bi giờ mấy anh định đi đâu?

- Tụi em đi ăn kem không? Bi giờ đang mưa râm râm đi ăn kem vừa ăn vừa trú mưa luôn, chứ đi hoài ngoài đường coi chừng bị ướt hết à! Thằng Cương hỏi

- Tụi em thì sao cũng được, bọn anh quyết định đi! Trinh nhẹ nhàng nói.

- Ok, dzây quyết định đi ăn kem, anh cũng khát nước rồi, đến quán ở đường Lê Thánh Tôn đi, quán kem mấy chục mùi á! Tôi thêm vào.

- Ờ tao biết quán đó, cũng được, dzậy đi cho rồi chớ thẩn thờ gì nữa ta! he he...Thịnh tổng kết.

Đến quán kem, lúc đó đã là 10:45...chúng tôi vào hẳn trong nhà vì ngoài trời bắt đầu mưa to, cơn mưa trút nước xối xả vào một ngày cuối tháng 2. Tôi gọi một chai nước khoáng, vì mới đau bụng xong, không dám ăn kem...2 thằng kia kêu 2 ly kem tổ bố cùng với 2 ly chè trái cây. Ly kem có cái bánh, tụi nó nhường cho nửa kia của tụi nó ăn, rồi lại dụ khị anh một nửa em một nửa! Khiếp, nhìn mà ớn lạnh! Định phá đám mà thôi, không dám, lâu lâu mới có một dịp cho tụi nó thoải mái xíu! (lâu lâu thấy mình tự nhiên nhân đạo dễ sợ luôn!) Tôi lơ đãng huýt sáo, ngồi quay ra ngoài đường, ngắm mưa.

Mưa, vẫn rơi ào ào ngoài đường, phố xá bây giờ vắng tanh không còn gì. Trong quán kem cũng chẳng còn ai, đơn giản là vì... đã quá khuya. Chúng tôi vẫn ngồi đó, vừa ăn kem, vừa giỡn, vừa nói về buổi biểu diễn vừa rồi. Ngọc có vẻ còn tức lắm, cả Trinh nữa:

- Ghét quá, không thèm thần tượng Đan Trường nữa. Ngọc nói

- Chị ơi mở bài "Trở về phố cũ" nghe đi chị. Tôi gọi chị chủ quán. Tụi tôi rất thích bài này.

- Hôm nay anh phá em hoài nha...giận rồi đó.

- Chời ghê quá, đừng giận mà, em giận em không cho anh ăn cơm thì anh biết ăn cơm nhà ai? Ăn cơm nhà Trinh được hông dzạ? Tôi cười.

- Anh gọi cửa em không cho vào nhà thì làm sao mà ăn được chớ! Trinh tiếp lời tôi.

- Chời, tao thua 2 đứa mày luôn đó, kĩ tính quá, tao mà còn ngại nữa! Tôi nhìn Cương và Thịnh.

Định nói nữa nhưng bài nhạc được mở ra, cả đám ngồi im rung đùi nghe nhạc. Càng nghe càng thấm, càng thấy hay hơn. Nghe đi nghe lại một hồi thì trời khuya. Chủ quán bắt đầu dn dẹp. Giật mình nhìn lại đồng hồ, mười hai giờ kém rồi. Chúng tôi tính tiền chuẩn bị về. Ngặt một nỗi, trời vẫn mưa ầm ầm bên ngoài. Thế là tôi được lãnh trách nhiệm đi mua áo mưa cho cả bọn.

- Tao có áo mưa, để tao đi mua cho.

Chạy vội đến sân vận động, vì chỉ có chỗ đó bây giờ mới có khả năng là còn áo mưa để mà mua. Người tính không bằng trời tình. Buổi diễn vừa bãi và chỉ còn độc nhất 1 cái áo mưa còn sót lại cho tôi mua. Ngậm ngùi quay lại quán kem, tôi phải hi sinh luôn cái áo mưa của mình cho Trinh, thế là 3 thằng ướt như chuột lột. Đưa Trinh về nhà xong thì đã 12 giờ. Bắt đầu lội qua nhà của Ngọc. Vì sợ trễ mẹ của Ngọc la nên chạy nhanh. Chạy nhanh thì Ngọc bảo lạnh, thế là phải đi chậm lại. Đang sợ bị la thế mà thằng Thịnh còn giỡn cho được. Nó chạy vọt lên tóe nước ướt cả người tôi với thằng Cương. Hừm, không có Ngọc thì đã cho nó ra cám rồi! Đường xa vắng vẻ, chỉ có vài ngọn đèn đường bơ vơ 2 bên lề, tiếng xe của chúng tôi xé rách màn đêm, bạt nước mưa mà đi.

- Anh có lạnh không? Ngọc hỏi Thịnh

- Anh quen rồi, không sao, em có lạnh không?

- Dạ hết rồi, anh đi mưa hoài coi chừng bị cảm đó!

- Ờ, không sao, cảm quen rồi, bị thêm một lần đâu sao đâu. Em cẩn thận không bị cảm thì anh mới dzui à!

- Tình cảm quá có người bị cảm lạnh lạnh gần chít đây rồi mà hông ai hỏi thăm hết ta! Tôi lại chen ngang.

- Anh cảm lạnh thì kệ anh chớ liên quan gì đến em...Ngọc cười tinh nghịch! Trong mưa thấy cô bé càng đáng yêu hơn...

- Mày bịnh tao mừng thêm á Bảo à, phá quá...

- Hờ, 2 người ăn hiếp tôi à? Chấp luôn...

Tôi tính buột miệng nói cái gì đó nhưng lại thôi, vì có lẽ chuyện tương lai còn xa vời, ai biết trước sau này sẽ ra sao. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, giống như nhà của Ngọc đây, đi mãi rồi nó cũng đến. Đưa về tận nhà, thằng Thịnh đi bộ vào trong với Ngọc, tôi và thằng Cương đứng ngòai, lạnh lẽo quá chừng mà cả 2 thằng đều thấy vui...

Hôm nay quả thật là một ngày tuyệt vời, một ngày sẽ mãi mãi là kỉ niệm trong mỗi chúng tôi. Thằng Thịnh vừa trở ra, nó có vẻ hớn hở, nhưng chạnh buồn vì cuộc vui cũng đã tàn. Cũng đúng thôi, có buổi tiệc nào mà không tàn đâu cơ chứ. Cái chính là chúng tôi ngày càng gắn bó với nhau hơn, vẫn mãi mãi là người bạn tốt của nhau. Kể cả Việt và Tùng, 2 đứa không có mặt hôm nay vì phải ở lại sân vận động cùng người ta của chúng nó nhưng không vì thế mà tình cảm của chúng tôi sứt mẻ đi...Những vị khách cuối cùng của tháng 2, quả thật là một buổi tối mưa đầy kỉ niệm, những kỉ niệm mà có lẽ tôi sẽ mãi không quên được...Tôi thầm hiểu, dù ở đâu và làm gì thì trong tôi vẫn có chúng nó và trong chúng nó vẫn có tôi...

Nha Trang, Tháng 2/2001


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com