hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-780.htm

Không rõ

Nhất tự vi sư, bán tự vi sư

Kẻ ác tâm và ngườI ác khẩu nói: truỵền đạt kiến thức cho học sinh thì nào có công ơn gì? Chỉ là nghề sinh nhai, còn nhẹ hơn nghề đắp đường, khoẻ hơn nghề bửa củi. Kiến thức đó là của danh nhân kim cổ chớ đâu phảI của chính thầy cô mà phảI thán phục? Vậy là bao nhiêu cái ơn phủi đi, bấy nhiêu cái oán lãnh đủ, vì kiến thức truyền rao, học sinh phải nghe, phải học, phải thuộc, phải biết vận dụng để làm bài. Lười học, cẩu thả, làm sai, thầy cô phải la, phải phạt, vậy là mang oán. Gặp phụ huynh có quyền có chức thì từ oán chuyển sang uy hiếp.

Có một lần một bà mẹ cầm tờ đơn đến trường kiện cô giáo. Tôi mờI ngồi nơi phòng khách và mở lời trước:

Tôi biết vụ này. Con bà về mét bà là bị cô giáo bạt tai. Cô giáo nói không. Không có ai làm nhân chứng. Nhưng mà đôi co chứng tá làm gì, chúng ta cùng giải quyết cái căn bản. Con bà được bà cưng, học lười, và hỗn với cô giáo từ lớp một. Cô giáo rầy la, cảnh cáo nhưng bà bênh con; ăn hiếp lại cô giáo. Lên lớp 2 cũng vậy, lớp 3, lớp 4 và bây giờ lớp 5 cũng đều vậy. NộI dung đang rất bi đát mà bà đâu có hiểu. Con bà không học thì sức đâu mà lên lớp? Nhưng để học lại một năm nữa thì cô giáo chịu sao nổi với nó, với bà? Vậy là nâng điểm, cho lên. Cứ liên tiếp như vậy. Rốt cuộc nay học lớp 5 mà trình độ đâu chừng lớp 3 rưỡi. Mà phàm học kém thì ngồi nghe giảng không hiểu, phải nghịch phá. Bà ơi, rốt cuộc rồi cô giáo nào rủi dạy trúng con bà cũng đều phải nhẫn nại chịu đựng cho qua năm học, chịu khó ngồI tụng niệm một trăm chữ NHẪN. Nhưng còn bà, thưa bà, bà sẽ phải khổ với nó suốt cuộc đời bà.

Người đan bà chăm chăm nhìn tôi. Cái đơn lức đến cuộn tròn khá lớn, giờ như được xếp cho nhỏ lại.

Nhà giáo bị uy hiếp bốn bề. Là nguời thợ xây, nhưng tâm hồn học trò đâu dễ uốn dễ xây như cây, như gạch,. Quả là có một số ít nhà giáo kém phẩm chất nhưng sao lại vin vào số ít nhỏ nhoi này để phủ nhận cái đa số lớn lao kia?

Riêng người học trò cũ ngồi nói chuyện với thầy, viết thư thăm thầy thì còn được hưởng thêm một niềm vui ích kỷ: đó là thầy mình vẫn còn trẻ. Bởi một khi các bậc trường thượng: cha, mẹ, thầy giáo đều từ trần thì mình sẽ cảm thấy cô độc lạ thường, mình như già đi trong phút chốc. Như những cây cổ thụ ngã xuống, các cây nhỏ bấy lâu nép bóng chợt bị phơi trần ra chịu đựng nắng, gió, mưa.

Gắng tạo niềm cảm thông, niềm an ủi cho các thầy cô giáo để ngày ngày họ dạy dỗ con của bạn trong niềm vui. Cũng dễ hiểu thôi mà: khi có nước mát tướI đều, bụi thúy cúc nở những đóa hoa rực rỡ. Và các con của bạn đang ngồi vây quanh, hưởng hương sắc của hoa.

Còn thầy cô giáo cũ thì có mong chờ gì ở bạn đâu? Vì vậy mà một lờI thăm hỏi đủ đem lạI niềm vui thanh khiết.


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com