Mạc Đĩnh Chi đi sứ triều Nguyên, lúc vào bệ kiến, vua Nguyên muốn thử tài sứ thần nước Nam, đồng thời cũng muốn dò khí tiết của Mạc Đĩnh Chi, bèn ra một vế đối:
Nghĩa là:
Mạc Đĩnh Chi biết là vua Nguyên kiêu căng tự cho mình là mặt trời, coi nước Nam như mặt trăng ban ngày nhất thiết bị mặt trời thôn tính, ông bèn ứng khẩu đối ngay:
Nghĩa là:
Vua Nguyên nghe đối giật mình, biết là bị trả miếng rất đau, nhưng cũng rất kính phục Mạc Đĩnh Chi, bèn thưởng rất hậu cho Trạng nước Nam.
Một lần khác, người Nguyên lại giở trò đánh đố chữ. Họ viết bốn câu thơ sau và thách Mạc Đĩnh Chi giải nghĩa:
Nhất diện lưỡng mi
Nhất sấu nhất phì
Nhất niên nhất nguyệt
Nhất nhật tam kỳ
Nghĩa là:
Một mặt đôi mày,
một gầy một béo,
một năm một tháng,
một ngày ba lần.
Thật là ngô nghê, khó hiểu. Vậy mà Mạc Đĩnh Chi chỉ đưa mắt đã giảng rằng đó là chữ bát. Vì chữ bát tựa như đôi lông mày lại gồm một nét to, nét nhỏ, vả lại mỗi năm có một tháng tám chữ bát còn đồng âm với chữ bát đựng đồ ăn, vì đó mà mỗi ngày phải dùng bát để ăn đến ba lần.
Thế là, một lần chơi chữ, một lần đố chữ đều bị Mạc Đĩnh Chi đối đáp trôi chảy và sắc sảo, người Nguyên rất kính nể thường ví ông với An Tử đời Xuân Thu, vì hai người tuy tướng mạo xấu xí nhưng tài trí thì chẳng ai bằng.