hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-761.htm

Không rõ

Bài học an dân

Khi Trạng nguyên Lương Thế Vinh hưu trí ở quê nhà, ông vẫn sống cuộc sống giản dị, gần gũi với dân. Thường ngày, ông chỉ bận áo vải đi chơi với những người dân lao động, ít khi thấy ông bận áo đại trào, trừ những ngày lễ trọng.

Một hôm ông đang trò chuyện với những người dân trong làng tại một quán nước, thì được tin quan huyện sở tại sẽ đi qua đó. Quân lính đi trước thét loa oang oang, mọi người đều tránh đi vì họ biết rõ viên quan huyện này rất hách dịch, hay cậy thế nạt người, nên họ không muốn mang vạ vào thân. Duy chỉ còn một mình Lương Thế Vinh ngồi trong quán, dáng điệu lù khù chẳng khác gì một bác nông dân chính cống.

Khi viên quan huyện đến trước quán, thấy "bác nông dân" ngồi đấy, liền bắt bác ra khiêng võng thay cho một người đã mệt. Lương Thế Vinh lẳng lặng đứng dậy ra khiêng. Chừng một dặm đường, gặp một người làng, ông lên tiếng nhắn:

- Tôi nhờ bác đến làng Vân Cát bảo thằng Thám Hoành (ông này đỗ Thám Hoa) ra võng quan huyện thay thầy học của nó, thầy học của nó mệt quá rồi!

Nguyên ông Trần Bách Hoành làng Vân Cát huyện ấy thi đỗ Thám Hoa làm quan trọng triều, trước là học trò của Lương Thế Vinh, nên ông nhắn vậy.

Quan huyện đang vểnh râu ngồi trên võng cáng, nghe thấy vậy toát mồ hôi hột, hoảng hốt nhảy ra khỏi võng, vội vàng quỳ xuống đất lạy rối rít. Lương Thế Vinh tủm tỉm cười, rồi nghiêm giọng bảo quan huyện:

- Từ nay về sau, anh không được cậy thế nạt dân, bởi nước lấy dân làm gốc. Vua vì dân mà đặt quan để làm việc ích lợi cho dân, chứ không phải đặt quan để nạt dân đâu. Nghĩa an dân, nghĩa thân dân phải lấy làm đầu, làm trọng, mới đáng gọi là quan nghe chưa.

Quan huyện vâng dạ rối rít, run lên như cầy sấy, xin tự mình khiêng võng đưa Lương Thế Vinh về nhà, nhưng quang Trạng từ chối và mở lượng hải hà tha tội cho viên quan huyện.


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com